CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 501

Một đường bước vào, từng ngọn từng ngọn đèn của Bắc Kinh chiếu

sáng đêm đen, là không cam lòng và tràn ngập nhiệt huyết từ khắp các nơi
trên cả nước lao tới nơi đây.

Bọn họ chỉ có một mong muốn: Bò lên cao hơn! Bò lên cao hơn! Bò

lên cao hơn!

“Giang Thủy, tôi muốn mang cậu đi gặp một người.” Lý Vân nói.

“Người nào?”

“Người có thể làm cậu bò lên cao hơn.”

Lý Vân chọn nhà ăn rất đặc sắc, dặn dò Giang Thủy đi trước, cô ta sẽ

đến sau.

Phòng đã được chọn từ trước, là loại bàn tròn lớn truyền thống, căn

phòng trống vắng, lúc này chỉ có một mình Giang Thủy.

Mỗi phòng bao ở đây đều có người phục vụ riêng, người phục vụ ở

phòng Giang Thủy là một người địa phương Bắc Kinh, mặc đồng phục của
nhà hàng, trên đầu có cài một nụ hoa lớn. Xem dáng vẻ có lẽ cũng ít tuổi,
cô ta cầm theo thực đơn đi đến nói bằng giọng Bắc Kinh.

“Bây giờ có chọn món luôn không ạ?” Người phục vụ đầu cài nụ hoa

hỏi.

Giang Thủy nói: “Chờ một lát.”

“Vâng.”

Đầu hoa đi đến phía sau bình phong cạnh cửa ra vào, ở đó còn có một

cánh cửa nhỏ, là gian pha trà riêng của phòng bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.