CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 543

Mười hai chai bia với anh mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, chỉ là một

hơi đi xuống sẽ tương đối khó chịu. Nhưng không có cách nào, vừa rồi ánh
mắt đã làm anh hiểu rõ, muốn tiếp tục lăn lộn ở Bắc Kinh, nhất định phải
uống.

“Ấy, trời lại mưa.” Gã Mập nhìn lên đỉnh đầu, không cao hứng mà lẩm

bẩm, “Thật là, nhập thu rồi, trời cứ mưa mãi.”

Trần Nhất Trầm phất tay hướng hộp đêm, nói: “Các người đi vào đi,

vừa rồi vòng kia còn chưa kết thúc đâu. Mập, đến cậu đúng không? Đừng
nghĩ trốn.”

Gã Mập “ai da” một tiếng, nói: “Người anh em, trí nhớ cậu cũng thật

tốt quá đi? Được được được, nam tử hán đại trượng phu, chút rượu này sợ
cái rắm!”

Giọng nói rơi xuống, một đám người như tổ ong vỡ đi vào trong. Gã

Mập đi vào nửa cái thân mình, lại quay lại: “Người này xử lý như thế nào?”

Gã chỉ vào Giang Thủy.

Trên mặt đất đã bày mấy chai bia rỗng, Trần Nhất Trầm mặt vô biểu

tình: “Cứ để ở đây.”

“Được.” Lại quay đầu lại nói, “Cậu không đi à?”

“Đợi một lát nữa, cậu vào trước đi.”

“Được rồi.”

Đám người giải tán gần hết, Trần Nhất Trầm đi tới dưới tàng cây. Dựa

vào thân cây nhìn trong chốc lát, lại đi tới, gợi lên ngón tay, dùng xương
ngón tay gõ gõ vai Giang Thủy: “Này này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.