CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 544

Hầu kết Giang Thủy ngừng lại, lại lăn lộn, nuốt nốt hớp bia trong

miệng rồi mới buông chai rỗng xuống.

“Cậu là người ở đâu?”

Giang Thủy nín một hơi, đáp: “Chiết Giang.”

“Người phía nam …” Trần Nhất Trầm híp híp mắt, dường như rơi vào

hồi ức, “Tính ngươi có loại.”

Giang Thủy cúi mặt, rũ mắt, giống như đang nhìn chằm chằm cái gì

đó trên mặt đất, nhưng thực tế nơi đó rỗng tuếch.

Trần Nhất Trầm nghiêng về một bên, thanh âm phiêu đãng trong mưa

phùn: “Bây giờ cậu đặc biệt chán ghét tôi phải không?”

Giang Thủy lắc đầu.

Trần Nhất Trầm nói: “Còn mẹ nó lừa quỷ đâu.”

“… Không.” Giang Thủy giơ tay cánh tay lung tung xoa xoa miệng,

nói, “Ngay từ đầu đã không nghĩ anh là người tốt.”

— phải nghĩ rằng những người mình qua lại không phải người lương

thiện, có như vậy thì những gì bọn họ nói và làm khiến cậu không thoải mái
mới có thể giải thích hợp lý.

“Ồ, là vậy sao.” Trần Nhất Trầm cười đến vui vẻ, lại không tiếp tục

lên tiếng.

Mưa tựa hồ lớn hơn, hắn cuối cùng nhìn Giang Thủy một cái, không

nói gì, đi thẳng vào Mix.

“Đừng uống nữa.” Lý Vân nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.