CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 57

Dương Mai cười không nói, lại nghe thấy Lâm Dương ngồi sau hướng

ra phía ngoài kêu: “Còn chỗ, còn chỗ, phía sau không có ai.”

Dương Mai coi như không nghe thấy, cố chấp chỉ nhìn một mình

Giang Thủy.

Cô lại hỏi một lần nữa: “Giang Thủy, xe anh còn chỗ trống không?”

Lúc này Giang Sông triệt để lơ cô không phản ứng, anh chỉ vào kính

chiếu hậu bên phía Trương Tây Tây, nhỏ giọng nói cái gì. Trương Tây Tây
nghe xong gật gật đầu, thật cẩn thận lùi khỏi khung đỗ xe.

Dương Mai không nhụt chí, cũng đi theo xe.

Trong sân tốc độ xe tập lái đều không nhanh, Dương Mai chỉ cần bước

đi vẫn có thể đuổi kịp. Cô vẫn luôn bảo trì vị trí song song với Giang Thủy,
giống một con sơn dương quật cường, cứ đi theo một bước không rời.

Trương Tây Tây nhìn kính chiếu hậu bên cạnh Giang Thủy liếc mắt

một cái, chỉ có thể thấy làn váy xanh lục của Dương Mai, cô gái nhỏ nhíu
nhíu mày, nhỏ giọng oán giận: “Cái gì thế, cô ấy vẫn luôn đi theo, em
không nhìn được.”

Giang Thủy thoáng nhìn qua theo kính chiếu hậu, một mạt màu xanh

tươi mát nhộn nhạo trước mắt anh. Anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nói với
Trương Tây Tây: “Tốc độ chậm lại.”

Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Dương Mai, từ trong xe nhìn ra,

chỉ có thể thấy nửa người của Dương Mai, đôi tay cô nắm lấy nhau đặt trên
bụng, Giang Thủy nhìn chằm chằm nhẫn trên tay cô, lấp lánh, lộng lẫy, anh
đột nhiên thất thần, một lát sau mới nói: “Cô đừng đi theo nữa, trở về xe tập
của cô đi. Xe tôi không còn chỗ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.