CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 588

Anh không dám đi tới gõ cửa, sợ mở cửa là cha hoặc là mẹ cô. Anh

không biết nên cùng hai ông bà nói cái gì. Nói —

Cháu là bạn trai của con gái hai người, nhưng cháu với cô ấy cãi nhau

một trận, cô ấy tức giận đến mức chạy về nhà mẹ đẻ?

Nói —

Cháu hiện tại cái gì cũng không có, không có tiền không có nhà không

có xe, nhưng vẫn làm cô ấy lớn bụng?

Không. Cái gì anh cũng không nói được. Anh không có gì có thể nói

ra miệng.

Cửa mở ra, tay Giang Thủy run lên, tro thuốc rơi xuống, bay vào ống

quần anh.

Đi ra vừa không phải cha cô, cũng không phải mẹ cô. Là một người

đàn ông trẻ tuổi khoảng 30.

Không cao, nhưng mặc tây trang, đeo mắt kính. Thoạt nhìn rất có văn

hóa.

Bọn họ sóng vai đi về bên này, cả đường đều đang nói chuyện, thoạt

nhìn rất vui vẻ. Dương Mai đưa lưng về phía bên này, tóc dài của cô được
buộc cao lên, đuôi ngựa thật dài lắc qua lắc lại. Người đàn ông kia chỉ chỉ
bên này, cô nhìn qua.

Cô nhất định thấy anh, Giang Thủy xác định. Nhưng thần sắc cô vẫn

như thường, không dậy nổi một tia gợn sóng. Ngắn ngủn thoáng nhìn, cô
lại quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với người đàn ông kia.

Giang Thủy đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt cô cứ

thế nhìn thẳng đi qua sát vai anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.