CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 592

Tốc độ xe không nhanh, có thể thấy rõ biển hiệu những mặt tiền cửa

hàng sáng lên sau hàng cây bên đường. Dương Mai nhìn ra ngoài cửa sổ,
bỗng nhiên nói: “Đó là trường học cũ của em.”

Cổng trường hẹp nhỏ, đang khép chặt, bên cạnh có tảng đá lớn dùng

để trang trí, mặt trên dùng sơn đỏ viết bốn chữ to “Trung học Thành Nam”.

Bên cạnh là tấm dù lớn màu đỏ trắng đan xen, Dương Mai vẫn còn

nhớ rõ bác bảo vệ đang đứng dưới dù, một lần trốn học duy nhất trong cuộc
đời cô chính là bị bác bảo vệ này bắt được.

Đi cùng cô khi đó là người bạn nói lắp ngồi cùng bàn, một người hơi

mập mạp, miễn bàn có bao nhiêu khẩn trương. Người như vậy còn dám xúi
giục Dương Mai cùng trốn học, cuối cùng vẫn là Dương Mai mặt không đổi
sắc tim không nhảy giải quyết bác bảo vệ không ngừng dò hỏi.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cong cong khóe môi.

“Cười cái gì?”

Dương Mai sờ sờ môi dưới, chỉ vào một hiệu sách bên cạnh trường

học nói: “Vì mua tiểu thuyết nên trốn học, thiếu chút nữa bị bảo vệ bắt
được gọi thầy giáo.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Sau đó không bị bắt được.”

Giang Thủy cười nhạt nhìn cô: “Vậy em hẳn là chạy trốn rất nhanh.”

Cô liếc anh một cái: “Em căn bản không chạy. Anh đừng nhìn bác bảo

vệ kia người vạm vỡ, kỳ thật đặc biệt dễ lừa gạt. Em nói gì cũng tin, còn
bảo em trên đường cẩn thận về sớm một chút nữa kìa.”

Giang Thủy kinh ngạc: “Em nói gì với ông ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.