CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 662

Mẹ Dương đột nhiên có điểm sợ hãi, kéo kéo tay áo ba Dương, ba

Dương quay đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không phải có ăn trộm chứ?”

“Sao có thể…” Ba Dương nói còn chưa dứt lời, nhìn nhìn khắp nơi,

mới phát giác bốn phía đích xác quá mức an tĩnh, căn nhà này có đến ba
bốn gian, nhưng dường như chỗ nào cũng không có người, có vẻ vô cùng
trống rỗng.

Duy độc gian phòng bên cạnh đại sảnh này phát ra một chút tiếng

vang nhỏ vụn. Đích xác như là gặp trộm.

“Sẽ không.” Giang Thủy trấn an hai ông bà, “Hẳn là chị dâu cháu.”

Lúc ấy anh khẳng định bởi đã sống trong căn nhà này bao nhiêu năm,

số tuổi lớn như vậy, từ tường đến xà nhà đều không còn tốt. Trong nhà lại
không có đồ vật đáng giá, sao có thể được trộm coi trọng.

Hai người già bọn họ không lên tiếng, đặc biệt là mẹ Dương, ánh mắt

vẫn cảnh giác như cũ. Nhà ở quê bọn họ, dù là trước khi thôn cải tạo cũng
tràn ngập nhân khí, đâu giống căn nhà này, không đề cập tới vấn đề cũ nát
còn như không có chút sinh khí nào.

“Để cháu vào xem.” Giang Thủy đi gõ cửa phòng Vạn Thục Phân.

“Cốc cốc cốc” ba tiếng, động tĩnh trong phòng bỗng dưng biến mất.

Không gian càng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh “cốc cốc cốc”

vang lên. Âm thanh này giống như đập vào trong lòng mẹ Dương, từng
chút một gõ vào khiến tim bà nhảy lên.

Rốt cuộc, cửa phòng mở ra, Vạn Thục Phân vừa buộc tóc vừa đi ra.

“Chị dâu.” Giang Thủy kêu một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.