“Chưa có. Mới vừa xuống xe lửa.”
“Đêm nay tính thế nào?”
Giang Thủy nghĩ nghĩ, nói: “Chỗ Vương Chấn có thể ngủ dưới đất.”
Lý Vân: “Chỗ tôi còn phòng trống.”
Giang Thủy trầm mặc nhìn Lý Vân, Lý Vân thẳng tắp đối diện ánh
mắt anh. Hồi lâu, anh nói: “Tôi đến chỗ Vương Chấn.”
Lý Vân cười: “Thế nào, cậu sợ?”
Giang Thủy lắc đầu: “Tôi sợ cô không thuận tiện.”
Lý Vân cười ha ha: “Giang Thủy, cậu thật sự coi tôi như cô gái mới
hai mươi mấy tuổi à.”
Ra khỏi cổng trường, Lý Vân lái xe đưa Giang Thủy về chung cư. Một
trăm năm mươi mét, ba phòng một sảnh, vậy là đủ rồi.
Giang Thủy tham quan phòng, Lý Vân ở sau anh nói: “Thế nào, bố trí
cũng không tệ lắm đi? Chờ cậu cũng có nhà của chính mình, khi đó tâm
cảnh cùng hiện nay là hoàn toàn bất đồng. Đó là nhà của chính cậu, không
phải phòng thuê.”
Giang Thủy quay đầu, lặp lại nói: “Nhà của chính tôi?”
“Đúng vậy, nhà của chính cậu.”
Giang Thủy cười: “Cô muốn tôi mua nhà ở Bắc Kinh?”
“Vì cái gì không thể?”
Giang Thủy không nói chuyện, Lý Vân nghiêm túc: “Cậu còn chưa ý
thức được giá trị của chính mình. Cậu ở cùng tôi một thời gian sẽ rõ, người