CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 750

Ánh mắt Giang Thủy thực bình tĩnh, giống một mặt gương trơn bóng,

chiếu ra bóng dang Lý Vân say như chết trong lòng lại có ý đồ xấu. Dáng
vẻ này làm cô ta cảm thấy mất mặt, một đống tuổi, còn dựa vào cảm giác
say đi quyến rũ đàn ông của người khác.

Nắm tay của Lý Vân thả lỏng, cách khoảng không nhìn Giang Thủy,

anh đã không nhìn cô ta nữa, đang chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Dáng
vẻ không chút nào che lấp này của anh ở trước mặt cô ta khiến cô ta có chút
thương tâm khổ sở. Bởi vì bọn họ không hề có quan hệ gì, anh mới có thể
nói chuyện quang minh chính đại như thế.

“Không thú vị không thú vị.” Cô ta giận dỗi, vẫy vẫy tay áo đi trở về.

Giang Thủy nhìn cô ta, híp mắt, thẳng đến khi bóng dáng cô ta biến

mất trong tầm nhìn. Trái tim anh đã lạnh một đoạn.

Liên tiếp mấy ngày, Giang Thủy cũng chưa gặp lại Lý Vân. Ở Bắc

Kinh khẳng định Lý Vân không ngừng đi lại, Giang Thủy suy đoán nhất
định cô ta tạm thời dọn đến nơi khác ở. Rốt cuộc buổi tối ngày đó anh
không cho mặt mũi, làm một người phụ nữ cảm thấy xấu hổ.

Buổi tối Giang Thủy đúng hẹn tiến vào hội sở, anh đua xe vòng quanh

Nhị Hoàn hai vòng, trong khoảng thời gian này, Tóc đỏ đã đặt xong phòng
bao, cả trai lẫn gái đang chơi đến cao hứng, Giang Thủy đẩy cửa nhìn
thoáng qua, chưa tiến vào, lặng lẽ khép cửa lại rời đi.

Anh muốn đến một góc hút thuốc, đi được nửa đường, từ bên cạnh

bỗng có một người đâm ra. Một mùi hương nồng đậm son phấn, sặc đến
Giang Thủy nhịn không được ho khan một tiếng.

Tập trung nhìn vào, là một cô gái trẻ trang điểm đậm. Mặc đồng phục

của hội sở, xách theo túi xách hàng hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.