CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 752

Giang Thủy trả sổ lại cho cô ấy: “Vậy hẳn là em đã để dành được

không ít tiền.”

“Không đâu.”

Giang Thủy chỉ vào túi xách trên tay cô ấy: “Túi xách này tôi nhận ra

được, là hàng hiệu.”

Cô gái nhỏ nhấc túi lên, cười nói: “À, cái này à, không phải em mua

— có đôi khi khách cao hứng, sẽ cho chúng em túi xách, vòng cổ linh
tinh.”

“Nhục Nhục!” (Có nghĩ là Thịt)

“A tới đây!”

Cô gái nhỏ vội vã phải đi, “Có người gọi em! Em phải đi đây.”

Giang Thủy cười một chút: “Em gọi là Nhục Nhục?”

Người không cao không lùn, mặc vào đồng phục xác thật rất có cảm

giác đầy đặn, nhưng không phải kiểu béo, mà là cảm giác bụ bẫm đáng yêu.

“Đúng vậy, bởi vì em bụ bẫm, cho nên mọi người gọi em là Nhục

Nhục. Nghệ danh của em bây giờ chính là Nhục Nhục đấy, rất đáng yêu
đúng không?”

“Tên thật của em thì sao?”

Cô gái nhỏ bỗng nhiên ngượng ngùng đỏ mặt, bên kia kêu cô ấy một

tiếng, không có biện pháp, đành phải nhanh chóng nói: “Tên thật của em là
Thái Minh Tinh… Ai ai, thật là buồn cười, anh không cần gọi tên thật của
em, gọi nghệ danh của em là được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.