CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 80

Dương Mai nhấp môi: “Là thật sự không cần.”

Thầy giáo kia bị mất mặt, méo miệng tiếp tục ăn.

Dương Mai ăn cơm tương đối chậm, nửa ngày cơm mới ăn được một

nửa, cô dùng đũa kẹp đậu nành, gắp vài lần vẫn không kẹp lên được, lúc
này trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to, mạch máu rõ ràng, thô
bạo, ngón trỏ gõ vài cái trên mặt bàn, móng tay cắt rất ngắn, đập vào trên
mặt bàn cơ hồ không phát ra âm thanh nào.

Phản ứng đầu tiên của Dương Mai chính là, thầy giáo đối diện kia sao

còn chưa từ bỏ ý định.

Cô vừa nhấc đầu, cư nhiên lại thấy khuôn mặt không biểu cảm của

Giang Thủy.

Dương Mai ngẩn ra một chút, hạt đậu nành mới vừa kẹp lên lại vì đũa

cô buông lỏng mà nhanh như chớp mà rớt xuống.

Trước khi xoay người Giang Thủy nói với Dương Mai: “Cô ra đây

một chút.”

Dương Mai nhìn anh đi khỏi căn phòng nhỏ, thanh âm thật thấp “hừ”

một tiếng, không để ý đến anh.

Giang Thủy đi đến bên ngoài, vừa quay đầu lại, phía sau nửa bóng

người cũng không có, anh vừa muốn đi vào lại để tìm Dương Mai thì đã
thấy cô bưng hộp cơm ra. Nhưng mà cô không nhìn anh lấy nửa con mắt đã
lập tức đi về phía thùng rác, ném hộp cơm ăn thừa kia vào.

Giang Thủy theo bản năng liếc mắt một cái, hộp cơm kia của cô căn

bản chưa ăn xong, còn dư lại hơn phân nửa.

Dương Mai dùng khăn giấy lau miệng rồi cũng ném vào thùng rác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.