CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 81

Giang Thủy đi qua, trực tiếp nói: “Cô lại đây với tôi một lát.”

Dương Mai đứng yên không nhúc nhích, Giang Thủy mới vừa hoạt

động mũi chân lại phải dịch trở về.

“Dương Mai.” Anh gọi cô.

Dương Mai như là cái gì cũng không nghe được, mắt nhìn dọc theo

bóng cây một đường đi thẳng.

Giang Thủy đi theo phía sau cô gọi: “Dương Mai, cô có nghe thấy tôi

nói không?”

Dương Mai tìm được một mảnh bóng cây khá lớn liền dừng chân lại.

Cô móc ra di động từ trong túi, không coi ai ra gì mà nghịch điện thoại.

Giang Thủy đứng ở bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Dương Mai…”

Anh vừa mới mở đầu, Dương Mai đã thu lại di động, tiếp tục đi dọc

theo ven đường.

Giang Thủy bỗng nhiên cảm thấy, Dương Mai cứ như vậy thì hôm nay

khả năng anh có thể nói chuyện với cô có lẽ không lớn. Dưới tình thế cấp
bách, anh duỗi mạnh tay túm chặt lấy cổ tay Dương Mai.

Dương Mai đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, không nhìn mặt anh,

chỉ cúi đầu nhìn cái tay bị anh giữ chặt kia.

Nắm tay của Giang Thủy rất nhanh thả lỏng ra.

“Dương Mai, cô có thể đứng yên nghe tôi nói hết lời trước không?”

Dương Mai lúc này mới ngẩng đầu liếc anh một cái, mồ hôi như hạt

đậu tụ tập trên cái trán rộng của anh, theo vân da anh, từ huyệt Thái Dương
một đường đi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.