CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 83

Giang Thủy giật giật môi, nói không nên lời.

Ánh mắt Dương Mai không thèm che dấu, ý vị quá nồng.

Người phụ nữ này tựa như một mê cung rắc rối phức tạp, có vô số

đường cong cùng đường cụt, lại cô đơn không có lối ra.

Vào được nhưng ra không được.

Giang Thủy hô hấp, hương khí của cô liền ùa vào, dọc theo mạch máu

tiến vào máu, thọc thẳng vào trái tim anh.

Như vậy không được.

Giang Thủy đột nhiên lui về sau một bước, đôi mắt nhìn về phía khác,

ấn đường hơi chau.

Thanh âm anh rất thấp rất nhẹ: “Không phải, tôi không phải ý tứ này.”

Dương Mai mặt không biểu cảm gật gật đầu, nói: “Được, không phải ý

tứ này. Vậy anh có ý gì?”

Đôi mắt Giang Thủy như là bịt kín một tầng sương mù, gió thổi hơi

ẩm giữa hai người va chạm lại đây, ùa vào hốc mắt anh, thổi tan tầng sương
mù mênh mang kia.

Anh rốt cuộc nhớ tới cuộc điện thoại kia, nói với cô: “Vì sao cô đổi

giáo viên?”

Dương Mai nghe xong phản ứng một chút, thực mau nhớ tới việc tối

hôm qua nhờ Lý Diễm.

Cô biết Lý Diễm có thể làm được việc này, nhưng vạn không nghĩ tới

Lý Diễm làm việc hiệu suất cao như vậy. Chuyện này ai cũng biết không dễ
làm, bởi vì không có tiền lệ. Lý Diễm lại như sấm rền gió cuốn (ý chỉ cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.