CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 85

Giang Thủy nhìn cô: “Tôi không muốn mang theo cô.”

Dương Mai lười biếng nâng nâng mí mắt, hỏi lại anh: “Thầy Giang,

anh rốt cuộc là không muốn mang theo tôi hay là không dám mang theo
tôi?”

Giang Thủy quay đầu sang một bên: “Tiền cô có thể lấy đi, cô thay đổi

người đi, đổi sang ai cũng được.”

Dương Mai không phản ứng, cúi người qua sờ lên đùi anh.

Giang Thủy cứng cả người, ngăn tay cô lại: “Cô làm gì?”

Dương Mai nói: “Lấy chìa khóa á.”

Giang Thủy dùng lực nhéo tay cô, cô nhất định ăn đau nhưng thần thái

vẫn rất tự nhiên, thậm chí mày cũng không nhăn một cái.

Chờ Giang Thủy buông tay ra, trên cổ tay trắng ngần tinh tế của

Dương Mai đã hiện lên một vòng vệt đỏ.

Giang Thủy mở ra ngăn kéo xe, lấy chìa khóa đưa cho cô.

Dương Mai tiếp được, nói: “Hóa ra không giấu ở trong túi à.”

Cô khởi động xe, chân dẫm côn, về số một, sau đó quay đầu hỏi Giang

Thủy: “Thầy Giang, anh nói chúng ta bắt đầu tập từ bài nào được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.