CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 884

Bạn bè gặp nạn, hẳn nên ra tay tương trợ. Giang Thủy không nghĩ tới,

vòng “Bạn bè” kia, rốt cuộc có quan hệ tới lợi ích. Không có mấy người sẽ
âm hiểm bỏ đá xuống giếng, nhưng lại nhiều phần thờ ơ lạnh nhạt.

Vị bác sĩ kia trở mặt không nhận người, nhưng có thể nhìn ra là kẻ xử

sự khéo đưa đẩy. Giang Thủy đã rơi xuống như ngày hôm nay, hắn còn hiểu
được cho chình mình một đường lui, không nói sống chết, không xé rách da
mặt, đây là đề phòng Giang Thủy có ngày Đông Sơn tái khởi.

Nhưng Giang Thủy không ngốc, lời nói của người này chuyện không

liên quan mình thì treo lên cao, anh nghe được rõ ràng.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đạo lý này ai cũng hiểu. Anh lập

tức mang đầu hổ lớn Lý Vân ra cứu cấp, quả nhiên, vẫn dùng tốt. Còn là
chủ nhiệm khoa, quyền lực lớn hơn.

Phòng bệnh rất nhanh liền có, còn là giường đơn.

Nghĩ đến đây, Giang Thủy thảm đạm cười cười. Cười chính mình,

cười xã hội, cười nhân sinh.

Hai ba miếng anh đã giải quyết xong bánh bao cháo, sau đó đóng gói

hai phần, tìm một hộ sĩ quen mặt mang qua, còn cố ý dặn dò đừng nói là
anh mua.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh tìm khách sạn cho ba

Dương mẹ Dương. Anh đoán hai ông bà sẽ không muốn ở nhà mình, chính
anh bây giờ cũng không muốn ở căn nhà kia, vừa nhìn thấy nó, liền nhớ tới
sự thật chính mình chỉ là một kẻ khốn khiếp.

Thời gian cơm trưa, Giang Thủy vốn tính một mình tìm tiệm cơm nhỏ

yên lặng giải quyết, tiệm cơm còn chưa tìm được, Dương Mai đã tìm tới
anh — gọi điện thoại tới tìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.