CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 885

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, xác ướp Dương Mai cùng mẹ

Dương còn chưa cãi nhau đủ, vẫn là vì chuyện buổi sáng.

Mẹ Dương vừa thấy Giang Thủy, đôi mắt lại trừng lên, lão hổ còn

chưa phát uy, Dương Mai đã cản bà lại: “Đừng mà mẹ, mẹ lại muốn động
thủ? Đánh ‘hộ lý’ của con chạy mất thì làm sao bây giờ?”

Trừ Dương Mai ba người còn lại đều sửng sốt. Mẹ Dương phản ứng

lại nhanh nhất, trợn mắt há hốc mồm chỉ chỉ Giang Thủy: “Con nói cậu ta
á?”

Dương Mai gian nan gật gật đầu, “Mẹ không phải không yên tâm hộ

lý thuê sao? Anh ấy thì mẹ có thể yên tâm đi.”

Mẹ Dương đương nhiên không yên tâm, trước không nói bà có bao

nhiêu thống hận người đàn ông này, liền tính thật để anh làm, một người
đàn ông to lớn tay chân không biết nặng nhẹ, nếu làm Dương Mai bị
thương, bà là người làm mẹ không phải sẽ đau lòng chết sao.

Bất quá Dương Quốc Cường nói có đạo lý, tính tình Dương Mai rất

cứng cỏi, nói không cho bọn họ động tay thì sẽ không để cho bọn họ động
tay. Bằng không, đã không nghẹn một buổi sáng không “đi ngoài”.

Dù có mẹ nó cứng hơn nữa, ở trước mặt con gái vẫn mềm lòng.

Ba Dương thoáng kéo tay áo bà một cái, bà liền ỡm ờ đi theo ra khỏi

phòng bệnh, khi đi ngang qua Giang Thủy, như cọp mẹ dặn dò anh một
câu: “Dương Mai muốn đại tiện, cậu đỡ nó đi, tay chân nó không thuận
tiện.” Mới vừa xoay người qua, nhớ tới cái gì lại quay lại, “À còn có, nhớ
rửa sạch sẽ cho nó!”

Nghiễm nhiên là bộ dáng quý bà nhà giàu sai sử người hầu.

Giang Thủy gật đầu, đi về phía Dương Mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.