CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 887

Anh còn nhớ rõ lời nói của chính mình, cô cũng nhớ rõ.

Khi đó, Dương Mai cảm thấy toàn bộ không gian đều rất lừa tình, đôi

mắt khắc chế không được mà chua xót, muốn dùng tay xoa một cái, nâng
lên tới mới phát hiện cô bây giờ là người không tay. (đừng hiểu nhầm, bị
băng bó kín mít thôi chứ không phải mất tay đâu ạ)

Vì thế ngồi thẳng lại, cọ mặt một cái vào quần áo Giang Thủy coi như

xong việc.

Cô nói: “Họ Giang, em bây giờ bó tay còn muốn anh chùi đít đấy, anh

đừng ghét bỏ em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.