CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 97

Giang Thủy dẫm phanh, dừng xe ở bên đường, tay anh vẫn còn nắm

tay lái, quay đầu nhìn Dương Mai.

Dương Mai nói: “Nhìn tôi làm gì, lái xe đi.”

Giang Thủy quay đầu lại, nhanh chóng khởi động xe.

Tốc độ xe anh rất nhanh, chiếc xe tập lái cũ nát hoàn toàn không giống

như khi ở trường dạy lái xe, chậm rì rì giống như ông già mà nó chạy như
bay trên đường quốc lộ, giống một con báo mạnh mẽ, ngoài cửa sổ xe là
hàng cây thoảng qua bên đường.

Dương Mai không quen với tốc độ như vậy, xe xuống khỏi cao tốc

giống như xe điên, trong thùng xe yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim
đập bỗng nhiên gia tốc của chính mình.

Thân thể cô nghiêng về phía trước, đỡ lấy lưng ghế Giang Thủy, nói:

“Anh chạy chậm một chút.”

Giang Thủy không những không giảm tốc độ, ngược lại còn nhấn ga.

Dương Mai đột nhiên bị giật về sau, đập vào ghế ngồi sau lưng, không

đau lắm, nhưng vẫn khiến cô nổi nóng: “Tôi bảo anh chạy chậm lại.”

Giang Thủy không quan tâm, Dương Mai cảm thấy da đầu mình sắp

nổ tung, cô đè lại huyệt Thái Dương, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn
ông đang lái xe, nói: “Không phải chỉ lừa anh địa chỉ sao, anh cần phải trả
thù tôi thế này à. Đàn ông mà nhỏ mọn như vậy.”

Phía trước là đèn đỏ, Giang Thủy giảm tốc độ trước thời gian đèn

chuyển đỏ, trượt qua chiếc xe cẩu trên đường, cuối cùng vững vàng ngừng
ở phía sau một chiếc xe hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.