CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 113

bị viêm phổi mà thôi. Nằm việc điều trị tầm mười ngày nửa tháng là sẽ
khỏe thôi."

"Viêm phổi?" Mà thôi?

"Con yên tâm đi, sau khi con đi, Mạt Mạt cực kỳ hiểu chuyện, kiên

cường! Cô bé bị bệnh cũng không nói cho ai hết, mỗi ngày đều thức dậy
đúng giờ đi đến trường học, nếu không phải do cô bé ngất xỉu trên lớp, bọn
bố cũng không biết nó đang bị ốm." An Dĩ Phong lại còn đặc biệt nói cho
anh biết: "Con đừng có mà gọi điện cho Mạt Mạt, đây là thời điểm con bé
yếu ớt nhất, rất cần sự an ủi... Con muốn nó hiểu thì cho dù xảy ra bất cứ
chuyện gì, con đều không thể quan tâm con bé thêm lần nữa."

Tưởng tượng đến cảnh đêm khuya, Mạt Mạt co người trong chăn ho khù

khụ, lén lút khóc...

Ngón tay An Nặc Hàn bấu lấy chiếc điện thoại càng lúc càng chặt, chiếc

điện thoại trong tay anh phát ra những âm thanh tựa như vỡ vụn, rất nhỏ.

"Tiểu An, lúc này không phải là lúc con có thể mềm lòng. Con phải thật

quyết tâm, Mạt Mạt mới có thể..."

"Bố đừng nói nữa, con biết mình phải làm thế nào!"

An Nặc Hàn chưa lúc nào kính trọng bố mình như lúc này. Anh biết rằng

tất cả mọi thứ đều là cạm bẫy, vậy mà vẫn khiến anh cam tâm tình nguyện
nhảy vào.

Dập điện thoại, An Nặc Hàn quay số di động của Mạt Mạt bằng tốc độ

nhanh nhất.

Khi anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mạt Mạt, anh thật sự rất

muốn ôm cô bé vào trong ngực, vỗ về an ủi cô, nói với cô bé rằng: "Dù là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.