CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 138

Cô tràn đầy chờ mong nhìn vào đôi mắt không gợn sóng của An Nặc

Hàn: "Anh Tiểu An, anh yêu em không?"

Anh tránh né ánh mắt của cô, đứng lên, đi tới trước cửa sổ.

Làn gió nhẹ phất qua tấm rèm cửa màu ghi nhạt, những tia nắng mai

nhảy nhót trên đôi mày cau lại của anh.

Mạt Mạt ôm đầu gối liếm láp đôi môi còn dư âm của độ ấm, trong thoáng

chốc có nhiều loại cảm xúc không rõ ràng nảy lên trong lòng.

"Vì sao? Em chưa đủ xinh, hay em chưa đủ dịu dàng? Em..."

"Em vẫn còn là một đứa trẻ."

"Bố em nói, em đã trưởng thành rồi!" Cô nói.

"Em qua đây..."

Cô ngoan ngoãn đi qua, anh chỉ vào một bồn hoa cúc trắng đặt bên ban

công. Khóm hoa cúc được chăm sóc rất tốt, nụ hoa chật đầy chỉ đợi ngày
nở rộ.

"Với anh, em là một nụ hoa chưa nở, anh biết rằng em đang bện từng lớp

từng lớp quanh bản thân, vì một ngày em nở rộ, tươi đẹp nhất, anh sẵn lòng
chờ em..."

"Chờ em trưởng thành, anh sẽ yêu em sao?"

"Anh sẽ cố gắng hết sức!"

Cô nghiêng đầu, cười với anh. "Em cũng sẽ cố gắng hết sức!"

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.