CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 142

Mạt Mạt suýt nữa hộc máu, chán ngán trở về lớp học.

Khi vào học, Mạt Mạt nhìn cây bạch quả cao lớn ngoài cửa sổ, nhớ lại

năm mình bốn tuổi.

Trên bờ cát mịn, cô nắm tay áo An Nặc Hàn không chịu buông. "Anh

Tiểu An, anh đi đâu, em cũng muốn đi."

"Anh đi thi."

"Thi có vui không? Em cũng muốn đi."

An Nặc Hàn kiên nhẫn dỗ cô. "Thi không vui chút nào, không được động

đậy, cũng không được nói chuyện. Mạt Mạt ngoan, anh sẽ trở về sớm, về
chơi trốn tìm với em được không?"

"Được!"

Cô đứng chờ bên bờ biển, chờ mãi, chờ đến khi trời đã tối, mà anh vẫn

chưa quay trở lại.

Sóng biển làm ướt đẫm váy cô, lãnh lẽo dán vào chân, từng cơn gió thổi

qua, cô lạnh đến run rẩy.

Bố mẹ đều bảo cô về nhà, cô không chịu, nói An Nặc Hàn sẽ rất mau trở

lại.

Sau đó, An Dĩ Phong nổi giận, gọi điện thoại mắng té tát An Nặc Hàn

một hồi, còn nói nếu anh không trở về trong vòng mười phút, thì cũng đừng
về nữa.

Vào lúc An Nặc Hàn mặt đầy mồ hôi chạy đến, anh thở dài với cô.

"Anh Tiểu An!" Cô cười chạy tới, ôm chân anh. Khi đó cô hoàn toàn

không rõ trong tiếng thở dài kia có biết bao nhiêu sự chịu đựng không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.