Thấy Thành đi xa, cô lớn tiếng hát vang bài hát "Argentina, đừng khóc vì
tôi."
Đáng tiếc là Thành chỉ liếc qua cô một cái mà thôi, trừ cái đó ra cũng
không hề có phản ứng gì thêm.
Mạt Mạt mất mát đi ra khỏi quán bar, dọc đường đi An Nặc Hàn lại gọi
điện thoại cho cô.
Cô tiếp điện thoại, giọng nói hoàn toàn không còn sức sống. "Anh Tiểu
An."
"Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Anh ngay lập tức nhạy cảm phát
hiện ra.
"Thành từ đầu đến cuối không thèm để ý tới em, em hát cho anh ấy nghe,
nhưng anh ấy chẳng hề liếc nhìn em. Nhất định là do em hát quá khó nghe
rồi, giọng hát của em đối với anh ấy căn bản là rất khó nghe."
"Em muốn học nhạc thì có thể đi thi nhạc viện, nơi đấy có rất nhiều thầy
cô giỏi."
"Nhưng em chỉ thích giọng hát của Thành thôi, em chỉ muốn học cùng
anh ấy."
An Nặc Hàn lại trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Em thử dùng tiền
xem sao. Em nói với cậu ta em có thể trả học phí, bao nhiêu tiền cũng
không quan trọng."
"Anh ấy nhìn qua không phải người như vậy đâu."
"Không thử thì làm sao mà biết được."
Nếu anh ấy đã sẵn lòng hát ở quan bar, chắc cũng không phải là người
coi tiền tài như rác rưởi. Cô quyết định thử một lần. "Được rồi."