CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 150

lưng An Nặc Hàn, để vì một ngày tương lai học thành tài, cô sẽ tặng cho
anh một sự kinh ngạc.

Cô dùng thời gian sáu năm để luyện tập duy nhất một bản nhạc này, nốt

nhạc tươi đẹp, kỹ thuật thành thạo, kết hợp với tình cảm say đắm vô tận cô
trút vào tiếng đàn, một bản piano này có thể nào không làm người rung
động?

Chàng trai cao ngạo như Thành cũng đã rung động rồi.

Anh dùng tiếng Trung nói với cô: "Hàn Mạt, thứ bảy này đến giảng

đường của nhạc viện Scotland chờ tôi."

"Giảng đường nào cơ?"

Anh không đáp lại, quay người rời đi.

Bậc thầy, quả nhiên đều cool thế đó!

Thứ bảy, Mạt Mạt dậy thật sớm để chuẩn bị.

Mẹ cô thấy cô xuống tầng ăn sáng thì cảm thấy hơi bất ngờ. "Sao dậy

sớm vậy?"

"Con có hẹn với bạn đi tập múa?"

Hàn Thiên Vu dường như có chút đăm chiêu nhìn cô, nhưng cũng không

hỏi nhiều. Trong lòng Mạt Mạt trộm vui mừng, may mà cha già nhà cô gần
đây đi nước ngoài xử lý mấy sự cố ngoài ý muốn, nếu không cái mánh khóe
nho nhỏ này của cô làm sao có thể lừa gạt được cha già khôn khéo.

Mạt Mạt sắp xếp thật tốt rồi đi nhạc viện. Trước tiên cô dựa theo sơ đồ

download online mà nhớ kỹ từng vị trí mỗi giảng đường trong nhạc viện,
sau đó mới tìm lần lượt từng phòng một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.