CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 154

Cô lắc đầu, cố tình làm ra vẻ rất đáng thương. "Con còn chưa ăn trưa."

"Nói chuyện điện thoại xong thì xuống ăn gì đó đi."

Mạt Mạt làm một mặt quỷ đáng yêu với ông: "Bố à, đúng là bố hiểu con

nhất!"

...

Vào trong phòng, Mạt Mạt đóng cửa lại, gọi điện cho An Nặc Hạn. Điện

thoại còn chưa vang lên tín hiệu chờ, An Nặc Hàn đã nhấc máy, giọng nói
của anh hơi khẩn trương: "Mạt Mạt?"

"Xin lỗi, anh Tiểu An, lúc nãy em không nghe được điện thoại của anh."

"Em đã đi đâu?"

Cô thành thật trả lời. "Em đi học hát với Thành."

"Học đến tận giờ này?"

"Vâng." Bởi vì không muốn anh lo lắng nên cô không nói đến chuyện bị

ngất xỉu.

"Bố em không đồng ý cho em học hát cùng anh ấy, anh có thể nói chuyện

với ông ấy giúp em không?

An Nặc Hàn lại trầm ngâm. Gần đây anh luôn luôn thế này, thời gian nói

chuyện còn ngắn hơn nhiều so với thời gian im lặng.

"Được. Lát nữa anh sẽ gọi điện cho ông ấy."

"Cám ơn anh! Anh Tiểu An, em biết anh sẽ giúp em mà!"

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.