CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 16

An Nặc Hàn cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa xem TV. Tô

Thâm Nhã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹ
nhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm... giống như ngày
xưa.

Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của An Nặc Hàn, ngày đó cô

uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trên vai anh
nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Một lần là
được rồi..."

Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người cô rồi một mình rời đi.

Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càng sát vào người

anh. "Em rất lạnh."

Lần này anh cuối cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của cô.

"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nói thật nhỏ.

"Được."

Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Tô Thâm Nhã lặng lẽ quay đầu lại.

Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm cho đội nhà.

Mạt Mạt hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầu tiên, cô lấy hai

tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.

Trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vết xước, đã được bôi

thuốc những vẫn còn rớm máu.

Nhìn mà thấy đau lòng.

Tô Thâm Nhã nhớ lại lần đầu tiên cô cùng An Nặc Hàn nói chuyện

phiếm, cô hỏi anh: "Vì sao anh lại tên là An Nặc Hàn?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.