CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 187

"Cháu không tiếp cận cô ấy..." Thành cười châm biếm: "Là cô ấy chủ

động tiếp cận cháu vì muốn học hát với cháu!"

Hàn Trạc Thần rõ ràng vô cùng không hài lòng với câu trả lời của anh ta,

tuy nhiên ông liếc nhìn Mạt Mạt, rồi lại xem An Nặc Hàn, giọng điệu vẫn
rất nhã nhặn: "Chuyện quá khứ tôi không truy cứu nữa. Từ hôm nay trở đi,
đừng để tôi thấy cậu ở cùng với con gái tôi..."

Thành đứng thẳng, kiên quyết mà đối diện với Hàn Trạc Thần: "Cháu

thật lòng với Mạt Mạt, cháu muốn ở bên cô ấy."

"Cậu nói lại lần nữa."

"Cháu yêu cô ấy!"

Hàn Trạc Thần mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mấy tên côn đồ phía sau

Thành.

Mạt Mạt còn chưa kịp hiểu ẩn ý trong cuộc đối thoại của hai người, đã

thấy tên kia đi tới chỗ Thành, hai tay cầm chặt gậy gỗ, nặng nề vung về
phía gáy Thành.

"Đừng!" Cô thét chói tai, mắt thấy Thành nhổ ra một ngụm máu tươi, ôm

đầu chảy máu quỳ xuống đất.

Thấy tên kia lần thứ hai vung gậy gỗ lên, Mạt Mạt liều lĩnh chạy tới, ôm

Thành từ sau lưng.

Máu trên người anh nhuộm đỏ hai tay cô, váy cô.

Thành nhìn cô đau buồn, đôi mắt ánh vàng càng lúc càng hoảng hốt.

"Bố, anh ấy yêu con có gì sai? Vì sao bố lại muốn đánh anh ấy?"

"Con thì biết gì? Con bị người ta lừa, con có biết không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.