CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 197

Nếu mà Mạt Mạt biết được một chút xíu quá khứ của bố cô trước đây, cô

nhất định sẽ nghi ngờ cái câu nghe có vẻ "chân thành tha thiết" này của ông
có bao nhiêu tính chân thực, tiếc là cô không biết!

Hàn Trạc Thần thở dài một tiếng, nghe cũng tương đối là "tự trách".

"Nhưng bố nhất định phải làm như vậy, hơn nữa nhất định phải làm trước

mặt Tiểu An. Đấy là cách bố thể hiện rõ thái độ và lập trường, bố muốn
Tiểu An biết, nó mới là đứa con rể duy nhất bố công nhận. Bố làm vậy
cũng là vì con."

Mạt Mạt ôm chặt eo Hàn Trạc Thần, khuôn mặt chôn vào vai ông. "Bố!

Xin lỗi, con trách nhầm bố rồi..."

"Mạt Mạt, con ngốc nghếch quá rồi! Con chẳng cần mạng sống mà đi

bảo vệ Tiêu Thành, nói ra những lời ấy... Tiểu An sẽ nghĩ như thế nào?"

"Con..."

Trước mắt cô lại hiện lên tấm ảnh chụp An Nặc Hàn và cô gái đó. Nước

mắt của cô gái rõ ràng như thế, rõ ràng đến nỗi như đang chảy xuống trước
mặt cô.

Mạt Mạt khẽ cắn môi, ép mình tự nói ra: "Bố... anh Tiểu An muốn kết

hôn với con, sẽ không trách con vì con bảo vệ Thành đâu. Anh ấy không
muốn lấy con thì cho dù bố có đánh chết Thành, anh ấy vẫn là không
muốn... Về sau, chuyện của chúng con bố đừng quan tâm nữa."

Hàn Trạc Thần cúi đầu nhìn Mạt Mạt trong lòng, vẻ mặt của cô rất bình

tĩnh, nhưng ông có thể cảm nhận được rõ ràng chút mất mát, u buồn trong
giọng nói của cô.

"Tiểu An nói gì với con sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.