CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 219

đừng để cho mấy con bé khác cám dỗ mất."

Tô Việt vô cùng thích trêu cô em này, bởi vì mỗi lần trêu cô, cô đều sẽ

chớp chớp đôi mắt to sợ hãi mà cười. Sự ngọt ngào trong lúc yêu đương
cũng đều được viết trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Thế nhưng hôm nay, Mạt Mạt dù là đang cười, nhưng trong nụ cười lại

tồn tại một chút lay động không chắn chắn.

"Đàn ông có thể bị người khác quyến rũ mất, sao còn để lại anh ta dùng

làm gì?"

Âm thanh Mạt Mạt lạnh lùng một cách khác thường, Tô Việt nghe được

một trận nguội lạnh, mơ hồ có chút dự cảm. Cô nhớ rằng Mạt Mạt đã lâu
rồi không đề cập đến chồng chưa cưới của chính mình, cho dù có bị hỏi,
cũng sẽ rất nhanh lảng sang chuyện khác.

Không phải là đã thực sự xảy ra chuyện gì chứ?

Tô Việt thử hỏi dò: "Mạt Mạt, chồng chưa cưới của em sắp tốt nghiệp rồi

phải không? Lúc nào sẽ trở về?"

"Đã tốt nghiệp rồi, anh ấy nói cuối tháng sẽ trở về. Mấy ngày nay cũng

không có thông tin từ anh ấy, không biết anh ấy có còn trở về hay không."

"Anh ấy sẽ trở về? Sao em dường như không vui vẻ lắm?"

Mạt Mạt cầm lên bình nước khoáng còn lại một nửa trong góc tường,

uống từng hớp một, làm thông cổ họng khô rát. Cô từ từ nở nụ cười châm
biếm với Tô Việt. "Nói không chừng chị lại nói trúng rồi, anh ấy bị cô gái
khác quyến rũ mất."

Tô Việt ý thức được mình đã nói sai, vội vàng đổi giọng: "Em đừng nghe

chị nói lung tung, anh ấy nhất định sẽ không thế đâu. Em dễ thương thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.