CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 220

này, anh ấy sao có thể thay lòng đổi dạ được."

Mạt Mạt lắc đầu.

Trái tim anh ấy xưa nay vốn chẳng đặt trên người cô, sao có thể nói là

thay lòng đổi dạ chứ?

Cô không muốn nói tiếp với Tô Việt về chủ đề này nữa. Vì thế bèn thu

dọn đồ đạc qua loa, nói: "Chị à, em đi tắm trước đây."

Tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, Mạt Mạt trước khi thay quần áo, lôi di

động ra nhìn thoáng qua.

Trên màn hình không hề có bất kỳ tin báo mới nào.

Đã năm ngày rồi, vì sao anh không hề gọi điện cho cô, đang giận cô?

Hay là đã quên sự tồn tại của cô rồi...

Trong hai loại khả năng này, Mạt Mạt thà chọn cái trước, nhưng cô rốt

cuộc đã làm sai cái gì chứ?

Cô cố gắng suy nghĩ.

Sáng sớm năm ngày trước, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện nói Tiêu

Thành đã tỉnh, muốn gặp cô. Cô vội vàng thay quần áo, muốn đến bệnh
viện thăm anh ta.

"Mạt Mat, con đi đâu đấy?" Cô vừa mới xuống tầng, đã bị bố cô quát gọi

lại.

"Bệnh viện gọi điện tới nói Thành đã tỉnh, muốn gặp con."

"Không được đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.