CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 281

"Gặp được một người bạn." Anh nói năng mơ hồ đáp lại. "Bố, có phải bố

có chuyện muốn nói với con?"

An Dĩ Phong vốn định nói chuyện với anh, thấy bước chân anh đã loạng

choạng, nói cũng chẳng rõ, khua tay: "Đi về nghỉ trước đi đã, ngày mai nói
sau."

An Nặc Hàn trở về phòng, vừa mới cởi áo khoác vất trên giường, Mạt

Mạt đã đi vào.

Anh day day trán, bộ não bị rượu làm tê liệt bắt đầu đau nhức. "Anh đánh

thức em à?"

"Em đang đợi anh."

Trong phòng, hỗn hợp mùi nước hoa và hơi rượu không quanh quẩn tại

một chỗ mà phiêu tán khắp nơi, kích thích khứu giác của con người.

Mạt Mạt nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào vết son môi đỏ chói trên

cổ áo sơ mi của anh một lúc rất lâu, mới từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm
chặt. "Em muốn hỏi rõ, chuyện hôm nay rốt cuộc có phải anh làm hay
không?"

Lại là chuyện này. "Vì sao em hỏi anh? Sao em không đi hỏi Tiêu

Thành?"

"Bởi vì..." Bởi vì An Nặc Hàn đối với cô mà nói là người thân thiết nhất,

có lẽ người ta khi gặp phải bất kỳ nghi hoặc nào không giải thích được, sẽ
vô thức tìm hỏi người nhất cận với mình.

"Anh nói cho em biết là cậu ta làm, em có tin không?"

Mạt Mạt lắc đầu, "Anh uống say rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.