CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 282

An Nặc Hàn kéo mạnh cánh tay cô, không kiềm chế được cơn giận: "Em

có phải cho rằng anh ta trong sạch, linh hồn anh ta không nhiễm một hạt
bụi... Chỉ có loại đàn ông tàn nhẫn máu lạnh như anh mới có thể lái xe đi
đâm người?"

"Anh quả thật không thể nói lý nữa!" Mạt Mạt vùng vẫy: "Thành làm sao

có thể sai người lái xe đâm chị gái của chính mình?"

Anh buông cô ra, lạnh lùng nói: "Nếu đã không tin, cớ gì còn hỏi anh?"

"Em..."

"Anh mệt rồi, có cái gì muốn nói mai hẵng nói đi."

An Nặc Hàn mệt mỏi ngồi trên giường, dùng sức day day giữa trán, đầu

đau khiến suy nghĩ của anh trở nên lộn xộn.

Mạt Mạt nhìn vẻ mệt mỏi của anh, lại nhìn tới dấu hôn trên cổ áo anh, cô

cố gắng không cho chính mình nghĩ sâu hơn, nhưng trước mắt hiện lên một
cách rõ nét hình ảnh anh hôn mãnh liệt, nhiều lần với một người phụ nữ xa
lạ ở trên giường.

Cô ngây ngốc chờ trong phòng anh đến bây giờ, lo lắng, sốt ruột vì anh.

Còn anh thì ở bên ngoài chơi bời trăng hoa, sớm vất cô ra khỏi đầu.

Hai bàn tay Mạt Mạt nắm chặt lại, ra sức đèn nén lửa giận đang bùng

cháy mãnh liệt trong lồng ngực.

"Được rồi... Hy vọng ngày mai anh chừa lại chút sức lực cho em!"

Mạt Mạt trở lại phòng của mình, chạy ào vào phòng tắm.

Cô cởi quần áo, liều mạng dùng nước lạnh làm nguội đi ngọn lủa nóng

rực trong lồng ngực, dội đi những hình ảnh xấu xí dơ bẩn chồng chéo
không ngừng trong đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.