CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 62

Hàn Trạc Thần ngồi ở tầng một cũng nhìn thấy An Nặc Hàn qua cửa sổ,

thản nhiên nói: "Sao tôi không thấy cậu vì tốt cho nó một chút nào nhỉ?"

An Dĩ Phong lướt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ liếc một cái rồi lại dời tầm

mắt luôn, vẻ mặt tức giận: "Em dã sớm nói con kia chẳng phải thứ tốt đẹp
gì, nó cứ không tin. Anh nhìn xem, chỉ có chia tay thôi mà cũng ra tay nặng
vậy? Năm đó lúc Tiểu Thuần mang thai bị em vứt bỏ cũng chưa từng chửi
em câu nào!"

"Chuyện đấy cũng không hẳn." Hàn Trạc Thần phản bác lại lời An Dĩ

Phong nói: "Nắm đó Thiên Thiên chẳng phải cũng tát tôi một cái."

"Mẹ kiếp! Anh mẹ nó không biết ngượng mà còn nói? Anh giết cả nhà cô

ấy, lại còn không nên yêu cô ấy, đợi đến khi cô ấy yêu anh rồi, muốn đem
mọi thứ trao cho anh thì anh lại vứt bỏ cô ấy. Cô ấy mới tát anh một cái
thôi, đổi lại là em, em đã sớm băm anh ra làm thịt vụn rồi."

"Thôi thôi! Hai người đừng có ngồi đây chó chê mèo lắm lông nữa." Lời

nói vừa rồi chính là của Tư Đồ Thuần mới bước vào cửa, mái tóc quăn của
cô ngày hôm qua vẫn chưa buộc lên, tùy ý rủ xuống sau lưng, hơn nữa
khuôn mặt hơi cáu giận, đặc biệt xinh đẹp mà quyến rũ.

An Dĩ Phong thấy cô đi vào nhà, tinh thần ngay lập tức được tăng lên cả

trăm lần, nửa con mắt mị hoặc lóe sáng dị thường.

Tư Đồ Thuần ngồi xuống bên người An Dĩ Phong, dưới mái tóc quăn

đung đưa, cần cổ trắng ngần điểm xuyết vài dấu hôn phiếm hồng. "An Dĩ
Phong, nếu nói về xấu xa, còn người đàn ông nào tệ hơn anh? Lại còn
không biết xấu hổ nói người khác."

"Vợ yêu, anh tốt xất gì cũng lăn lộn trong giới vài chục năm, thật tình

hay giả ý chẳng lẽ anh lại nhìn không ra?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.