CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 96

Cô hoảng sợ, một lúc lâu sau vẫn chẳng thốt lên được lời nào, hoang

mang quay lại nhìn con người đang đứng sau cô.

Sau đó, cô nghe thấy được tiếng anh cười sằng sặc, càng lúc càng lớn

tiếng hơn.

"Ra ngoài!" Cô tức giận lấy khăn đập vào người anh, ra sức vẩy nước về

phía con người đó.

Tức chết mất thôi! Hơn một năm nay, An Nặc Hàn càng lúc càng thích

bắt nạt cô, mỗi lần đều trêu cô đỏ bừng cả mặt, còn anh thì cười sằng sặc
chế nhạo cô.

Hừ! Chờ đến khi cô có dịp, nhất định sẽ khiến anh không cười nổi.

---

Mạt Mạt tắm xong, thay luôn bộ đồ ngủ mới rồi đi ra, An Nặc Hàn đang

nằm dựa nửa người trên ghế sofa đọc báo, trên bàn có một cốc sữa bò đã
được hâm nóng.

"Đã khuya rồi, em nên về nhà đi." Anh nói

"Không muốn."

Ngày qua ngày, càng lúc cô càng không muốn rời khỏi anh.

Cô thích mỗi khi nghỉ học chạy đến phòng đọc của anh làm bài tập, đợi

anh về nhà, giúp anh massage cơ thể mệt lử, nghe anh kể về công việc
trong ngày.

Cô thích ngồi cùng anh xem TV, bởi vì rằng mỗi khi thấy buồn chán, anh

sẽ bóc một quả cam rồi nhét vào miệng cô, hoặc đút cho cô một quả hạch
nhân chocolate, cho cô uống nước trái cây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.