CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 99

Giọng điệu của anh khiến cô cảm thấy hơi luống cuống. "Về sau nhất

định em sẽ nghe lời anh, không bướng bỉnh nữa."

"Nghe lời anh nào, học cách kiên cường, độc lập. Cố gắng đừng ỷ lại anh

trong tất cả mọi chuyện."

"Dạ."

Mạt Mạt mơ hồ thấy có một loại linh cảm rất xấu. Sau đó mấy ngày, khi

cô thấy tài liệu về đại học Cambridge trên bàn học của anh, cô mới hiểu ra -
-- anh phải đi!

Cô khóc lóc chạy về nhà, chỉ có có mẹ cô ngồi đấy đàn dương cầm. "Mẹ,

anh Tiểu An phải đi rồi!"

"Mẹ biết." Khúc nhạc "Hóa điệp" bi thương dịu ngọt vẫn đang còn tiếp

tục.

"Mạt Mạt, tình cảm không thể miễng cưỡng. Nếu thật lòng thích một

người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn làm, để
người ấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu... Thật lòng thích một
người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy, đừng để
người ta lo lắng, đừng để người ta bận lòng..."

"Mẹ..."

"Sáu năm trước, Tiểu An vì con mà từ bỏ cơ hội đi học tại Cambridge,

hai năm trước, Tiểu An vì con mà từ bỏ người con gái cậu ấy yêu thương
nhất. Nó đã làm quá nhiều vì con rồi, con không thể từ bỏ một lần vì nó
sao?"

Cô cắn chặt răng, lau khô hai hàng nước mắt. Cô nắm chặt lấy tay vịn

cầu thang, khó khăn đi từng bước từng bước lên tầng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.