CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 157

nhiều lời.

Cuối cùng chúng tôi chọn một bài hát xưa Chầm chậm đi bên em. Vừa hát
xong đã nghe tiếng hò reo tứ phía, có ngay một đồng nghiệp trêu chọc nói:

”Cậu được lắm Lý Hải Đào, hát hay lắm, đánh lẻ kết hợp với nhau!”

“Một đôi trời phú…” Một cô nổi tiếng mau mồm mau miệng lớn tiếng nói,
bị người bên cạnh húc húc vai, nên rút lại nửa câu cuối.

Tôi liếc trộm Tiêu Lâm, gặp phải ngay ánh mắt cô, cô trân trân nhìn tôi,
mặt đỏ ửng lên. Đến thằng ngu cũng nhìn thấy, cô có ý với tôi.

Đêm hôm ấy tôi thấy lòng mình xao xuyến, bèn tìm một cái cớ và trở về
nhà.

Nhà không có người, Diệp Tử lại đi chơi mạt chược rồi, 35 cọ cọ đầu mình
vào chân tôi, vẫy vẫy đuôi ra chiều nịnh bợ. Tôi chăm chăm nhìn 35, trong
lòng bỗng thoáng buồn bã, đến ngồi xuống sa-lông và châm một điếu
thuốc.

Trong đêm tôi mơ thấy Tiêu Lâm, cô cười trong veo lao về phía tôi, đứng
trước tôi từ từ cởi quần áo, nhưng càng cởi quần áo càng nhiều, vĩnh viễn
không cởi hết được, tôi cuống quýt, với tay ra chộp lấy cô, cô bèn đổi thái
độ nói: “Được lắm, anh Lý Hải Đào, hóa ra cũng chỉ là kẻ đục nước béo cò,
đồ đểu!”

Tôi khiếp sợ, mở mắt choàng tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã có ánh mai đầu
tiên, sao Diệp Tử vẫn chưa về?

Ngày hôm sau gặp Tiêu Lâm tôi có phần gượng gạo, hết sức tránh né cái
nhìn của Tiêu Lâm, Tiêu Lâm cũng không nói gì, chỉ hướng về phía tôi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.