CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 178

rõ mình thật sự muốn đâm nát cái gì, tôi chỉ muốn cầm con dao, chưa xác
định cụ thể làm gì tiếp đó. Khi đang nổi nổi giận con người ta thường có
những hành động quá khích và không đáng thuyết phục.
Ức Đình “ối ối” hét ầm lên, lao ra giật lấy con dao trong tay tôi, tôi thở
phào trong bụng, dao đưa cho cô đấy.
Từ đó con dao ấy hoàn toàn mất dạng, tôi bồn chồn hoài nghi trong dạ
không hiểu có phải Diệp Tử đã nuốt con dao ấy vào bụng.
Ức Đình bị đứt tay máu tươi chảy ra, Diệp Tử quay mặt về cửa sổ châm
một điếu thuốc, tôi trở người bỏ đi.
Đêm đen đặc kéo về, gió hiu hiu thổi qua mặt. Tôi lảo đảo lê bước, đoán
hỏi số phận của tình yêu mình dưới bóng trăng sóng sánh như nước.
NẾU TÔI TỪ BỎ, TÔI SẼ CÀNG ĐAU KHỔ.
NẾU tôi tiếp tục, tôi sẽ phải trĩu vai gánh những đau khổ chưa thể biết
trước.
Ở bên Diệp Tử như một màn ảnh kéo màn lại hạ màn, những tiểu cảnh xối
òa trong đầu tôi.
"CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC”, đó là câu đầu tiên em nói với tôi.
Tôi yêu em, tôi biết, từ lần đầu tiên nhìn em tôi đã biết, cả cuộc đời, tôi
không thể bỏ chạy.
Diệp Tử à Diệp Tử, lẽ nào em không sống như một người bình thường
được sao?
Trái tim Diệp Tử luôn luôn bấp bênh, em làm thủng rách tình yêu của
mình, tôi biết em đã từng chịu nhiều thương tổn, tôi cũng biết em không dễ
dàng tin một thằng đàn ông, cô gái quá đẹp ấy chất đầy trong mình đau đớn
và yếu nhược.
“Thối thây như em làm sao xứng được với anh?” Em đã từng nói như thế
với tôi. Đã bao nhiêu lời hứa hẹn không bao giờ được thực hiện neo kéo
trong lòng em? Trước khi bước vào một cánh cửa mới, em phải sắp sẵn cho
mình đường lùi, em là một chú chim tự giam mình trong lồng sắt, vì sợ bị
làm đau mà tuyệt giao với khung trời xanh thẳm.
Cuối cùng tôi đã đứng trước cửa nhà Diệp Tử, ôm trên tay một bó hồng
vàng kiêu sa rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.