CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 183

em, chúng mình nên quý trọng điều đó! Được không?”
“Cái gì mà được không được, quên là chúng ta đã quen nhau thế nào ư?
Quên rằng tôi là ca-ve ư? Đã quên Tiểu Ngọc? Quên cái ngày hôm ấy
Trương Bác đã làm gì tôi? Quên rồi sao? Lúc ấy anh bảo vệ tôi không? Hay
vì tôi là điếm nên anh không có mặt mũi bảo vệ tôi? Lý Hải Đào, anh hãy
nói với tôi một lời tự lòng anh, ANH LẤY ĐƯỢC TÔI KHÔNG? Anh cam
tâm tình nguyện lấy tôi không?”
“Em…em lại thế rồi, lại nói những thứ này, vấn đề chính là ở em, chính em
còn khinh bạc mình thì làm sao người khác tôn trọng em được? Em thật là,
em…em làm anh xóc óc…” Lời nói tuôn ra vung vãi, chính tôi cũng không
biết mình đang nói gì.
“XONG, tôi mệt rồi, tôi muốn một mình. Tôi không phải một miếng ngọc
đẹp, tôi là viên đá bị người ta đập nát vô số lần, tôi không xứng đáng với
anh! Anh đi đi…đi đi!” Diệp Tử nuốt cơn khóc khua tay xua đuổi.
Mảnh kính găm lơ lửng còn lại trên khung cửa long ra, rơi đúng chân tôi.
Diệp Tử cúi người xuống lượm lên từng mảnh kính vỡ, la lớn: “Anh điii!”
Người đàn bà này, người đàn bà cố chấp này!
Tôi đi thật, vào cái khắc đóng rầm cửa lại, tôi nghe thấy tiếng “lách cách”
của phía bên kia đang vặn khóa, và cũng bên kia cánh cửa ấy tiếng khóc
của Diệp Tử ứ ra, tràn lấp lên mọi thức tưởng của tôi.
Một sợi nước vương trên mặt, nếu không phải là máu, đó hẳn là nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.