CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 184

Mỹ Nữ Biến Đại Thụ

Cho Em Một Điếu Thuốc

Người dịch: Nga Linh

Chương 41 ,42, 43

ĐOẠN 15: BAY NHƯ LÀN KHÓI

Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Vừa vặn đợt nghỉ một tuần lễ Quốc Khánh, tôi nằm bẹp trên giường cho
qua ngày.
Chiếc đồng hồ em tặng tôi không hề tháo khỏi tay, nhưng chính em đã rời
bỏ tôi, biến thế giới của tôi phải trái trước sau, bốn bề hỗn độn.
Hiện hữu ngay trước mắt, giờ hư không khói bay.
Hư không như làn khói thuốc xanh nhả ra từ cặp môi hồng ướt mềm của
Diệp Tử.
Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy, tôi không biết phải giải thích ra sao với
em qua điện thoại, hay là, lắng đọng một thời gian, em mới hiểu cái gì thật
sự quý giá.
Mẹ vào phòng thăm tôi nhiều lần, không gặng hỏi gì, ra tới ngoài phòng
khách nói nhỏ với bố: “Con trai lớn rồi, có tâm sự rồi…”
Một tuần trôi qua, mười hai ngày trôi qua.
Chẳng biết ai đã nói “Chuyếnh choáng men say giải ngàn sầu”, tôi ngược
lại càng say càng sầu! Câu của Phạm Lão lưu lại cho người đời sau chuẩn
xác hơn: “Rượu nhập tâm trầm khổ, hóa thành lệ sầu tư”
Chưa bao giờ tôi phải xa Diệp Tử lâu đến thế.
Cuối cùng tôi gồng hết can đảm nhấc điện thoại, thây kệ, dù Diệp Tử có xỉ
vả tôi, tôi cũng cam lòng.
Ấn được vài nút, chợt nghĩ hay mai cứ đến thẳng đấy chứ sao? Vẫn mua
một đóa hồng vàng tươi rói? Tôi sẽ rạp mình xuống đất, ngẩng mặt lên tha
thiết nói với em: Anh yêu em, Diệp Linh Lung, hãy lấy anh!
KHÔNG! Lần này phải mua hồng đỏ, mà phải là loại đắt nhất.
Đang mơ được hội ngộ cùng Diệp Tử, điện thoại réo chuông, tôi mơ màng
nhìn, số điện thoại lạ nên ngại ngần không muốn nhấc, hôm nay là thứ sáu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.