CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 235

nữa. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đều nghe em, em có thể tự giải quyết được.”
”Cần anh về Thạch Gia Trang để tạ tội không?”
Tiêu Lâm lắc đầu, nói: “Em muốn gặp chị ấy.”
”Diệp Tử?”

“Vâng. Em muốn gặp chị, ngoài ra, hôm nay em sẽ dọn đi.”
“Đừng, đừng, nếu phải đi, người đi là anh. Đây là nhà em.”
“Không phải nhà em, không còn anh, nơi đây chẳng có ý nghĩa gì…”
”Anh xin lỗi em…”
“Thôi, đi tìm chị ấy tới đây, em muốn dọn dẹp một chút.”
“Vậy, anh đi! Anh vẫn nhắc lại câu này, nếu em xảy ra chuyện gì, anh cũng
chết theo em…Em đợi anh, nhất định không được bỏ anh đi!”
Mới 7 giờ, tôi rối loạn đến tìm Diệp Tử, đập cửa ầm ầm.
Diệp Tử hẵng còn ngái ngủ, khoan thai ngắm nghía tôi, hỏi: “Sớm vậy anh?
À…tân hôn hạnh phúc!”
“Đi với anh.” Tôi nắm lấy cánh tay em.
“Làm gì? Chốc nữa em phải đi học…Anh vào đây đã.” Diệp Tử đóng cửa,
“Cùng anh đi đâu? Đúng rồi, thủ tục đăng ký hôm qua thuận lợi cả chứ?”
Tôi vừa thúc giục em thay đồ, vừa tóm tắt lại sự việc hôm qua và sáng sớm
nay, Diệp Tử sửng sốt nhìn tôi, lẩm bẩm: “Không thể nào? Không thể nào?
Không hình dung nổi…lại…có một cô gái tốt nhường thế…”
Tôi vội vã đưa Diệp Tử về nhà, dẫu là điều vui sướng muôn phần, không ai
trong chúng tôi cười được.
Bỗng, tôi nhớ ra một việc, mặt mày nhăn nhó, xe cũng đi chậm lại. Diệp Tử
thấy tôi khác thường, hỏi: “Anh sao thế?”
Tôi lắc đầu không nói, Diệp Tử không yên, truy hỏi đến cùng, cuối cùng uy
hiếp tôi bằng cách nổi giận.
Tôi thở dài, phân trần đầu đuôi: “Thế này em, căn hộ bây giờ là anh và Tiêu
Lâm cùng mua, trả góp, bởi vì…thực chất mua nhà để kết hôn, đã thanh
toán đợt 1, sửa sang này kia…Mọi thứ đều bố trí xong xuôi…Nếu anh nhớ
không nhầm thì tiêu mất hơn 30 vạn tệ. Cuối năm ngoái anh được lĩnh hơn
10 vạn tiền thưởng, cộng thêm số tiền tiết kiệm em trả lại anh và các khoản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.