CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 242

Diệp Tử sững sờ nhìn chằm chằm vào một cô gái đang ngồi xổm trên hè
bán đĩa lậu.
Cô gái này lúc sau cũng ngước lên nhìn Diệp Tử, rồi cô ta từ từ từ từ đứng
dậy, trong cảnh xẩm tối, vừa trông thấy gương mặt ấy tim tôi đập thình
thịch.
Cha mẹ ơi, Tiểu Ngọc, Tề Ngọc Quỳnh!
Tiểu Ngọc đã cắt tóc ngắn đến mang tai, tóc vén ra đằng sau, một gương
mặt xanh gầy không trang điểm, gò má nhô lên nhọn hoắt, mặc một bộ đồ
đơn giản, vương lại đôi chút sắc vóc ngày xưa, ngoài bộ đồ cũ kỹ còn tạm
được, trông cô không khác mấy một người bán hàng rong thông thường.
Hai người đàn bà đứng đối chọi nhau trong màn đêm đang buông dần, mắt
không hề chớp, cuối cùng Tiểu Ngọc lạnh nhạt buông một tiếng cười mũi,
ông ổng nói: “Thích thì bây giờ hai bạn đánh tớ, tớ sẽ không chống cự, dù
sao thì món nợ này trả càng sớm càng tốt.”
Diệp Tử bặm bặm môi, tôi không thể biết em đang nghĩ gì, em cúi xuống,
lựa trong cái bao tải nhỏ màu đen một tập đĩa, nói: “Tớ muốn mua chỗ
này.”
Lúc này Tiểu Ngọc mới nhìn tôi, cô ta thở dài, giật lại đống đĩa từ tay Diệp
Tử: “Xin lỗi, tôi không bán nữa.”
Diệp Tử không hề tỏ ra ngạc nhiên, em chỉ quay sang nhìn tôi, tôi nhíu mày
lắc đầu, ý bảo Diệp Tử nên rời khỏi đây.
Đúng lúc này xung quanh trở nên rối loạn, tiếng người í ới: “Chạy đi chạy
đi, công an đang lùa!” Mấy người bán hàng rong vơ vội đồ, nháo nhác bỏ
chạy. Tiểu Ngọc cũng vội vã ôm gói bọc định chạy, bị Diệp Tử ngăn lại,
“Lên xe của tớ” Em nói. Thiếu chút nữa tôi phát điên, nhưng không ngăn
cản.
“Cậu ra từ bao giờ?” Diệp Tử ngồi ở ghế trên, không quay đầu lại hỏi.
“Hơn một tuần.”

Tôi nhìn Tiểu Ngọc qua gương chiếu hậu, vừa lúc gặp đúng ánh mắt cô ta,
vẫn là cái ánh nhìn làm người ta lạnh ớn xương tủy, tôi vội vã nhìn sang
chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.