CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 42

Chương 12

Tôi quay cuồng lái xe trở về nhà, thật lòng mình, giờ nhớ lại tôi vẫn còn
khiếp hãi, lúc ấy mà bị cảnh sát giữ lại, ngửi thấy mồm đầy mùi rượu, chắc
chắn bị bấm lỗ bằng lái. Phải nói tôi là kẻ may mắn, cả đoạn đường đi
không đụng cá vàng, và toàn gặp đèn xanh.

Lúc dừng xe, vì còn hơi chóng mặt, nên không nhìn thấy thùng rác bằng sắt
ở phía sau, chỉ nghe tiếng “Uỳnh” “Rầm”, là biết hỏng rồi.

Xuống xe xem, đèn sau của xe đâm trúng vào một góc nhọn của thùng rác,
bị vỡ.

Vào cái khắc ấy có thể đơn giản dùng 4 từ “Quá giận mất khôn” để miêu
tả! Tôi lao vào cái thùng rác đá hụi một cái.

Không ngờ đá đến đau điếng người!

Không ngủ nổi, mà trong lúc lòng khốn đốn thế này vẫn ngủ được thì chỉ là
thứ đầu lừa. Tôi uống một vỉ thuốc cảm, gần nửa tiếng sau vẫn không thấy
động tĩnh gì, tôi lại vốc thêm vỉ nữa. Tôi cũng không quên đặt đồng hồ 7
giờ 50 phút, sớm hơn 10 phút so với bình thường, bất luận là gì, cấm có
được đi làm muộn vào ngày mai.

Tôi thức dậy vì bị lăn ra khỏi giường, tôi nằm mơ thấy Tiểu Ngọc cầm một
con dao chạy như điên đuổi theo tôi, bức tôi tới không có đường thoát, cuối
cùng tôi phải nhảy từ một đỉnh núi xuống.

Đó là lý do vì sao tôi ngã khỏi giường…

Oải ghê gớm, toàn thân rã rời, không thể hiểu cái thứ thuốc ấy đã phát tác
thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.