CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 75


“Thế em về đây…” Tiểu Ngọc vuốt nhẹ cằm tôi, đẩy cửa đi mất.

Tôi đóng cửa sổ phòng bếp lại, ngăn cái nắng giữa trưa. Tôi đi vào phòng
khách, ngồi đực ra như một thằng dở hơi mất hồn.

Cháo đã nấu xong. Tôi cắt nhỏ dưa muối cho vào cháo. Nói thật, từ bé đến
lớn, tôi chưa bao giờ phải vào bếp cả.

Tôi đỡ em dậy, ghế một cái gối để em dựa lưng, rồi bón cháo cho em.

Diệp Tử húp xong bát cháo, đưa mắt về phía tôi, đôi mắt vẫn to và sáng,
“em muốn đi nhẹ…” Đây là câu nói đầy đủ đầu tiên của em sau cú điện
sáng nay.

Tôi đỡ Diệp Tử xuống giường, Diệp Tử vừa đặt chân xuống đất đã loạng
choạng, tôi lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”

“Hơi choáng chút…”

Tôi nửa ôm nửa kéo em vào toilet, sắc mặt xanh xao của Diệp Tử bỗng ửng
đỏ, em nói khẽ: “Anh phải quay lưng lại nhớ…”

Nghe giọng em đã khá hơn nhiều rồi, có lẽ em ăn được nên đã lấy lại chút
sức.



Đêm ấy, cách một tiếng tôi lại choàng dậy rời chiếc sa-lông ngoài phòng
khách, thấy Diệp Tử ngủ ngoan như một chú mèo con, lần nào tôi cũng nhẹ
nhàng hết sức đến sát gần em mà không làm em thức giấc, và chỉ đến khi
nghe thấy tiếng thở rất nhẹ của em tôi mới quay trở lại nằm xuống sa-lông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.