CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 84


Đôi khi ngẫm ngợi cũng thấy con người Diệp Tử giống như vậy, có rất
nhiều phong thái ngưng tụ trong con người em, thật khó để nói ra đâu mới
là phong thái đại diện rõ nét hơn về em.

Bàn trang điểm kê cạnh giường để rất nhiều ảnh Diệp Tử, có một tấm nhỏ
dính trên chiếc gương, trong ảnh Diệp Tử mặc một chiếc áo xanh da trời,
cười tươi rạng rỡ.

Tôi gỡ chiếc ảnh xuống, nhét vội vào ví tiền.

Diệp Tử gấp lại quần áo ngủ, mái tóc ướt sũng xõa ngang vai. Sắc mặt và
màu môi đã hồi phục trạng thái bình thường. Trông thấy tôi đã tỉnh, em
chào lại bằng một nụ cười:

“Anh đi rửa mặt các thứ nhanh lên, hôm nay chúng mình ra ngoài ăn cơm
nhé.”

“Em cảm thấy thế nào rồi?”

“Đỡ nhiều rồi, anh xem!” Diệp Tử xoay một vòng, lại xoay một vòng nữa,
rồi thả mình xuống cái sa lông bên cạnh.

“Em không sao đấy chứ? Ấy” Tôi lo lắng chạy lại đỡ, “Em nói em….Thôi
đừng đi ăn nữa, anh mua đồ về, em muốn ăn gì? Xong anh nấu thêm cháo
nữa.”

“Nhưng người ta muốn ăn lẩu….”

“Anh đi mua một nồi lẩu.”

“Không phải kiểu đấy đâu, em muốn ăn kiểu ở quán Kim Sơn Lão Ma!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.