CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 86

“Em ăn được tôm con con thôi, chứ tôm to thì không ăn được.”

“Chẳng phải em là người vùng biểnThanh Đảo ư? Không ăn được hải sản
quá tội…”

“Hồi nhỏ em ở nhà bà, 7 tuổi đi học mới về lại Thanh Đảo.”

”À, ra thế…Thế bố em giờ ở Thanh Đảo à?”

“Vâng, em còn hai chị, đều kết hôn cả rồi.”

“Họ yên tâm cho em tận Bắc Kinh xa xôi này không?”

“Cũng không xa lắm anh. Từ bé em đã rất tự lập, chẳng phải em đã nói qua
với anh? 17 tuổi tốt nghiệp trung học xong em đi làm nhân viên phục vụ
cho một quán rượu, sau đó tình cờ đi hát cho hộp đêm khá suôn sẻ, rồi lại
lên Bắc Kinh. Cứ thế, chẳng có gì mà không yên tâm. Em thông báo sau
khi tốt nghiệp Học viện ngoại ngữ em đã tìm được việc, nên họ cũng chẳng
hỏi gì.”

“Em có tấm bằng như thế, chẳng nhẽ không tìm được một doanh nghiệp gì
đó?”

”Cái gì mà bằng cấp, chẳng qua cũng chỉ là tấm bằng tại chức, mỗi năm
Bắc Kinh có biết bao nhiêu tiến sĩ, thạc sĩ thất nghiệp đầy ra đấy. Tiếng
Đức em học cũng chỉ là một thứ tiếng ít trọng lượng, chẳng giấu anh đâu,
em học hành cũng lẹt đẹt, anh nghĩ mà xem, bước ra ngoài xã hội đi làm 2
năm rồi quay lại giảng đường, có học nổi không? Có được tấm bằng là đã
khá lắm rồi. Tiếng Đức có một phát âm rất quan trọng mà em sống chết
không nói nổi, năm đó đến thầy giáo của em cũng không còn hy vọng gì.
Sau không dùng, cũng quên hết cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.