CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 85


“Không được, em…thực anh không biết…liệu em có ăn cay được không?”

“Có cái gì liên quan đến việc ăn cay chứ? Có phải em đang bừng bừng lửa
đốt đâu…Đi đi mà, Hải Đào, em ngột ngạt lắm rồi, đi nhé….”

Một tiên nữ giáng trần van vỉ tôi thế này, chẳng nói đi ăn lẩu, có cho tôi vào
nồi lẩu mà nấu lên cũng không vấn đề gì.

Chúng tôi tới quán Kim Sơn Lão Ma gần nhất.

Diệp Tử có vẻ ăn cay được, cái miệng xinh xinh cứ xì xà xì xụp, cánh mũi
lấm tấm những hạt ngọc mồ hôi.

Diệp Tử nói: “Cho em một điếu thuốc.”

Tôi bỗng nhớ ra một việc, bèn hỏi: “Em không thích ăn cá phải không?”

Diệp Tử đổ cả đĩa óc đậu rán vào nồi lẩu, trả lời: “Sao anh biết? Không
phải là không thích ăn, vốn dĩ em chẳng bao giờ ăn cá.”

“Tại sao thế em?”

“Vì em là con gái của Hải Long Vương, kiếp trước lấy người trần tục, kiếp
này bị giáng xuống trần gian đấy, nên không được ăn cá….Ha ha ha đùa
thôi, là bởi vì hồi nhỏ gia cảnh khó khăn, mà em lại rất háu ăn, một lần qua
nhà họ hàng, lúc ấy em khoảng 3, 4 tuổi, nhà người ta làm rất nhiều món
cá, em tống hết cả vào mồm, ăn đến bị ngộ độc, kết quả không chỉ cá, mà
loại hải sản nào em cũng không ăn được, ăn vào là nôn.”

“Gì cơ…cả hải sản cũng không được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.