CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 99

Cách vài ngày sau Diệp Tử gọi điện cho tôi, em phải về quê đột xuất, rất
mạnh khỏe, vì nhớ nhà nên về thăm mọi người, đến giờ vẫn chưa quyết
định khi nào về Bắc Kinh. Lúc ấy sẽ gọi lại sau.

Buổi chiều ngày thứ hai kể từ khi Diệp Tử rời Bắc Kinh, tôi đến gõ cửa nhà
Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, một bên mở cửa một bên líu lo:
“Cưng yêu, anh đấy ư? Sao chẳng gọi điện trước cho em?”

Nói rồi cả người nhảy cẫng lên, hay cẳng tay xiết chặt lấy cổ tôi.

Tôi phải gồng lên mới gỡ được tay cô ta ra: “Đừng vội, Tiểu Ngọc, tôi đến
tìm cô là có việc, nói xong là đi.”

“Việc gì đấy? Cả thế giới này thuộc về anh, anh nói gì cũng được. Cưng
ngồi đi đã, đứng thế mỏi chân.” Cô ta mở một lon coca mời tôi.

“LÀ CÔ PHẢI KHÔNG?”

Câu nói không đầu không đuôi của tôi làm Tiểu Ngọc khó xử, cô ta quắc
mắt: “Hả?”

“LÀ CÔ ĐÚNG KHÔNG?” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“Anh nói gì đấy?” Tiểu Ngọc cười cười, toan sờ lên trán tôi, “Anh không
sốt đấy chứ?”

Tôi hất tay cô ta ra, hít một hơi sâu rồi nói: “Tôi hỏi cô VIÊN THUỐC
TRONG CỐC NƯỚC là do cô bỏ vào? CỐC NƯỚC ẤY LÀ CÔ ĐƯA
CHO DIỆP TỬ, ĐÚNG KHÔNG?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.