CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 154

lại, xem ra cũng không phải Lương Sơn Bá vô ý với Chúc Anh Đài, lại
thêm biết thân phận con gái của nàng, trong lòng càng vui mừng, hai người
cũng phát triển thân mật, chỉ còn kém một bước, xem ai bày tỏ trước mà
thôi.

Đương nhiên những chuyện bà tám này phát ra từ miệng của Vương

Lam Điền, được Mã Văn Tài ngầm đồng ý, lúc Vương Lam Điền đến thăm
Diệp Quân Lan luôn mang đến những tin tức đặc biệt của ngày hôm đó,
tránh cho một mình Diệp Quân Lân không có việc gì làm, trừ ngủ vẫn là
ngủ.

Hôm nay, tâm trạng của Diệp Quân Lan rất tốt, cuối cùng cũng được

xuống giường, ngay cả thường ngày ghét nhất nghe giảng, hôm nay cũng
phá lệ phấn khởi.

Nhưng, có một người xuất hiện phá hỏng tâm trạng của nàng, Hoàng

Lương Ngọc tới. Bây giờ đang ở ngoài cửa thư viện Ni Sơn.

“Cái gì, nàng ta đến đây làm gì!” Rắc rắc —- Diệp Quân Lan hơi dùng

sức, chiếc bút lông bất hạnh trong tay bị bẻ gãy, vết mực nhuộm đen trên
giấy Tuyên Thành, chữ viết nguệch ngoạc biến dạng. Nhưng giờ khắc này,
Diệp Quân Lân cũng mặc kệ, bừng bừng tức giận đứng dậy, nếu nàng ta đi
vào đụng phải Bát ca thì làm sao đây? Không được, nhất định phải ngăn
nàng ta lại. Nàng đang định đi ra ngoài, lại bị Mã Văn Tài kéo lại.

Mặt Mã Văn Tài trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Lại muốn đi đâu hả?”

Trong lòng Diệp Quân Lan không ngừng kêu to cảnh cáo, liên tục

cười khan hai tiếng, ánh mắt bất định lóe lên: “Đi đâu đâu? Chỉ ra ngoài
dạo chút thôi.”

Khóe miệng Mã Văn Tài hé ra một nụ cười gian, giọng nói trầm thấp,

hiển nhiên là nổi giận: “Thế à? Muội muốn đi cũng không được đi! Tưởng
ta không biết sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.