CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 156

Tần Kinh Sinh ngã trên mặt đất, Hoàng Lương Ngọc nhìn thấy, liền

đẩy Chúc Anh Đài đang quan tâm hỏi han mình ra, bò về phía Tần Kinh
Sinh, ôm hắn, vừa hỏi hắn có sao không, vừa cẩn thẩn lau vết máu ở khóe
miệng cho Tần Kinh Sinh. Tần Kinh Sinh khinh thường hất nàng ra, rồi
đứng dậy, đắc ý nhìn vẻ khiếp sợ không đành lòng và đau khổ của Chúc
Anh Tề cùng Chúc Anh Đài miệng đang lẩm bẩm “Không thể nào”, giờ
phút này hai người đều nhìn Hoàng Lương Ngọc, sau đó Tần Kinh Sinh hừ
một tiếng khinh miệt nói: “Chúc Anh Đài, ngươi cũng quen nàng ta à? Xem
bộ dạng chính nhân quân tử của ngươi, thì ra bên trong cũng chỉ một sắc
quỷ mà thôi!”

“Ngươi nói cái gì?” Chúc Anh Tề xông qua, kéo cổ áo của Tần Kinh

Sinh, dữ tợn chất vấn. Chúc Anh Đài thì đỡ Hoàng Lương Ngọc đang khóc
nức nở ngã trên mặt đất đứng dậy.

Tần Sinh Kinh nhìn vẻ mặt tức giận đùng đùng của Chúc Anh Tề, sau

đó cạy tay hắn, sửa lại cổ áo, tiếp tục nói: “Người nào đi ngang qua Chẩm
Hà Lâu đều biết, hoa khôi nương tử Ngọc Vô Hạ chính là vị trước mắt này!
Hừ, giả bộ đoan chính cái gì chứ?” Sau đó cũng không thèm nhìn Hoàng
lương Ngọc vì lời của mình mà xụi xuống đất một lần nữa, phất tay áo, rời
đi.

Để lại Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài khiếp sợ, hoa khôi nương tử,

Ngọc Vô Hạ! Tại sao có thể như vậy?

Phòng khách trong thư viện Ni Sơn, chỗ ở tạm thời của Chúc Anh Tề.

Giờ phút này, sắc mặt Chúc Anh Tề âm trầm ngồi trên ghế, đôi mắt Chúc
Anh Đài tràn đầy thống khổ đứng một bên, người đang quỳ trên đất cúi đầu
nhỏ giọng nức nở là Hoàng Lương Ngọc.

“Ngươi còn lời gì để nói không?” Một lúc lâu, Chúc Anh Tề mới

chậm rãi mở miệng, trong giọng điệu ẩn chứa sự đau đớn. Đây là người con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.