CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 207

Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đợi ở Mã phủ, không ra ngoài, trung

tâm Hàng Châu không bị bệnh dịch lan tới, nên vẫn rất thái bình, trước mắt
bệnh dịch chủ yếu lan rộng ở phạm vi bên ngoài, thêm nữa do Bạch Hằng
cùng Mã Thống cố gắng, nên coi như đã khống chế được rồi.

Diệp Quân Lan cũng không phải người không có lòng trắn ẩn, nhưng

nàng chỉ thích nghiên cứu y thuật, không phải đại phu, điều nàng có thể làm
chỉ là đưa cho Bạch Hằng và Mã Thống đơn thuốc trị liệu cùng cách phòng
chống, cách phát hiện, khống chế ra sao, sau đó để Mã Văn Tài phái người
đi hỗ trợ.

Nàng luôn biết, mình thật ra là một người ích kỷ, chuyện quên mình vì

người nàng không làm được, nàng bây giờ chỉ là cố gắng cứu người trong
khả năng mà thôi, ít nhất coi như góp một phần sức lực. Dù sao nàng cũng
không quen những người đó, nàng càng không muốn làm cho người thân
mình lo lắng.

Mã phủ, trong đình nghỉ mát.

“Ta nói này, tửu quỷ đại thúc, làm sao thúc cứ ở mãi chỗ này không

chịu đi?” Diệp Quân Lan buồn bực nhìn người nào đó đã ở Mã phủ mấy
ngày rồi mà còn không đi, hỏi.

Người nào đó liếc nhìn Diệp Quân Lan một cái, nhấp một ngụm rượu

được lấy từ hầm rượu Mã phủ ra, hô to một tiếng rượu ngon, một lúc lâu
mới sau mở miệng nói: “Lan nha đầu, đây là muốn đuổi ta đi sao? Nơi này
tốt như vậy lại có rượu miễn phí nữa, ta làm sao bỏ đi được chứ?” Trên mặt
tỏ vẻ ‘Ta cũng không phải kẻ ngu, có tiện nghi sao lại không chiếm’, bộ
dạng cà lơ phất phơ.

Diệp Quân Lan thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt

không thành thép, oán hận nói: “Thúc không phải không khom lưng vì năm
đấu gạo sao? Hiện tại lại bởi vì vài hũ rượu liền khom lưng rồi?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.