CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 208

“Ai ai, ta nói nha Lan nha đầu, khi đó là ta còn trẻ không hiểu chuyện!

Sớm biết tiền quan trọng như vậy, ta mới không ngu như thế đâu!” Vẻ mặt
Đào Uyên Minh vô cùng đau đớn, như thể biết vậy chẳng làm, bên trong có
mấy phần thật mấy phần giả cũng chỉ có mình ông biết.

Không vì năm đấu gạo khom lưng, thế nhân chỉ thấy Đào Uyên Minh

đột nhiên rời đi, chưa từng có ai hiểu, lời nói này của ông có bao nhiêu
đắng chát. Nếu như không phải triều đình hủ bại, quan trường hắc ám, Đào
Uyên Minh đường đường một đấng nam nhi làm sao có thể không muốn
đền đáp quốc gia chứ! Chẳng qua, cũng có thể do tính tình ông không hợp
cũng không biết chừng, ít nhất hiện tại Đào Uyên Minh ông sống càng
thêm tiêu sái, càng thêm tự tại.

Diệp Quân Lan biết mình nói sai rồi, hậm hực cúi đầu không nói tiếng

nào nữa.

Một đôi tay to đặt lên đầu nàng, vuốt vuốt tóc của nàng, Diệp Quân

Lan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Đào Uyên Minh, nghe thấy
ông an ủi: “Lan nha đầu, không cần lo lắng, ta hiện tại rất tốt.”

Cảm thấy tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu, Diệp Quân Lan

không tự nhiên quay mặt đi, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ai, ai lo lắng chứ.”

Đào Uyên Minh hiếm khi thấy bộ dạng tiểu nữ nhi của nàng, cất giọng

cười to, nha đầu này, khẩu thị tâm phi a!

Diệp Quân Lan quẫn bách đứng lên, cầm vò rượu trên bàn, chợt nhét

vào trong ngực ông, cắn răng dậm chân: “Uống rượu của thúc đi, ta đi tìm
Tu Nhân!”

Xoay người liền chạy ra khỏi đình nghỉ mát, Đào Uyên Minh nhìn vò

rượu trong ngực, lại nhìn bóng lưng của người vừa đi, cười to.

Mã phủ, trong thư phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.